Chương 39

Tổng Tài Cầm Thú Hãy Sủng Thê!

7.138 chữ

13-12-2022

-" Anh Hạo, lâu rồi không gặp "

Hắn nhìn cô ta từ trên xuống dưới, nhếch môi

-" Tôi...!Quen cô à? "

Vừa dứt câu, cơ thể của Lincy cứng đờ, chỉ đành cười trừ

-" Anh thật biết đùa, chúng ta quen biết nhau từ lúc còn bé đó "

-" Ồ, tôi quên rồi " hắn miết miết cằm nói

-" Xong, chúng ta đi thôi " Vương Tuyết vừa bước đi thì cô lại lên tiếng

-" Đi đâu ạ? "

-" Suỵt! Một nơi có thể khiến cho em hạnh phúc "

-" Không sao, sau này chúng ta còn gặp nhau, rất nhiều thời gian để nhớ lại mà "

Lincy định nắm lấy tay hắn nhưng hắn đã nhanh cơ dơ tay lên

-" Xin lỗi...!Nhưng tôi không muốn nhớ kí ức gì về cô, cũng như mong cô sau này đừng gặp lại tôi.

Xin cáo từ " nói xong hắn ôm eo cô bước ra khỏi hội trường

Được vài bước đằng sau vang lên giọng nói gắt gao hăm dọa

-" Việc ta đính ước cho con cũng đã làm, không có ai có thể bước chân vào Vương gia này ngoài Tiểu Linh! Nếu con còn ngang bướng thì đừng trách ta "

Hắn khựng lại vài giây, nhếch môi cười

-" Để xem, bà có bản lĩnh đó hay không.

Còn nữa...!" hắn quay đầu nói tiếp

-" ...!Tôi không phải là con bà từ lâu rồi "

_____

-" Anh làm vậy là có hơi quá đáng không " sau khi ra khởi đại tiệc, cô ngồi trên xe mà lòng không khỏi thấp thỏm

-" Anh lại không thấy như vậy "

Sự bình tĩnh của hắn lại càng khiến cô khó chịu đến đau lòng

-" Nhưng/kít...!/ " cô định mở lời thì hắn đã tấp xe vào lề thắng gấp

Chườm người qua ghé sát mặt đối mặt với cô nhàn nhạt nói

-" Ngoan, đừng lo, anh sẽ không bỏ rơi em lần nữa đâu.

Anh sẽ luôn bên cạnh em và chỉ có duy nhất mình em " hắn đặt bàn tay thô ráp lên gương mặt có chút ánh hồng của cô

Nghe câu nói ấy mà nước mắt cô lưng tròng, lòng cảm thấy được xoa dịu ấp ám vô tận, ôm chầm lấy hắn

-" Em cũng vậy, sẽ không bỏ rơi anh, vẫn sẽ luôn ủng hộ anh "

_____

Về đến nhà, cả hai thân thể liền quấn lấy nhau nụ hôn cuồng nhiệt của họ từ ngoài vào trong cứ thế không dứt.

Hắn bế cô lên phòng, đáng nhẽ phải thô bạo quăng cô lên giường nhưng lần này hắn lại hết sức cẩn trọng và dịu dàng

Hắn đè lên cơ thể cô, từng bước từng bước cởi bỏ đi chiếc váy cô đang mặc chỉ còn lại bộ nội y bên ngoài, yết hầu của hắn cứ thế mà lên xuống.

Hắn cúi đầu hôn lên cánh môi của cô rồi hôn xuống vùng cổ, cắn nhẹ vào xương quai xanh đầy quyến rũ của cô làm cho cô phát ra tiếng rên mị hoặc

-" A..ưm...!Hạo "

Hắn ngưng động tác, nhìn đắm đuối vào gương mặt đầy khó chịu của cô với cơ thể ưỡn ẹo như đang khơi gợi dục vọng của hắn làm cho bộ phận dưới đũng quần kia rục rịch.

Hắn thuần thục cởi bỏ áo ngực của cô rồi quăng xuống sàn nhà, bàn tay hắn lúc thì nhẹ nhàng lúc thì thô bạo thật biết cách làm người khác khoái cảm

-" Anh không muốn làm em đau "

Không cầm cự được thêm lâu hắn đưa ** *** đã được giải phóng ở đũng quần kia xâm nhập vào *** ***** của cô

-" Đau..

" cô nhăn mặt nói nhỏ

-" Ngoan, hãy thả lỏng cơ thể " hắn chườm lên hôn lên trán cô nói nhẹ

Cơ thể cô bắt đầu được thả lỏng, hắn nhanh chóng tiếp tục công việc đưa ** *** của mình tiến sâu vào trong.

Cứ thế hắn ra vào trong cơ thể cô cho đến khi hắn ra chất dịch nhờn trắng đục

Họ ân ái với nhau cho đến khi cạn kiệt sức.

Cả căn phòng đầy mùi hoan ái...

Những ngày sau đó, cuộc sống vốn tưởng sẽ được an bài thế nhưng câu chuyện nào mà lại đơn sơ như thế, vị tiểu thư Lincy kia bỗng nhiên hôm nay lại vác thân tới nhưng đúng lúc hắn không có ở nhà giống như đã canh chừng từ trước

"King kong" tiếng chuông cửa vang lên, cô đang ngồi thảnh thơi ở sofa nghe tiếng thì đi ra vừa nói ra

-" Ai vậy? " cùng lúc vừa mở cửa, gương mặt điểm nét sắc sảo kia hiện lên làm cô khó chịu vô cùng nhưng cũng đành kính trọng nói

-" Thưa cô Lincy, không biết cô đến đây làm gì? "

Lincy tháo mắt kính râm xuống nhìn cô với nửa tròng mắt rồi thản nhiên bước vào nhà, giọng tự cao

-" Đây vốn là nhà của tôi và Hạo, cô mới là người không nên ở đây "

Gương mặt cô biến sắc, cúi gầm mặt xuống như chịu tuổi nhục

Lincy đi loanh quanh rồi ngồi xuống sofa, ra vẻ ông to bà lớn rồi ra lệnh

-" Phiền cô lấy cho tôi ly nước "

Cô nghe vậy cũng âm thầm đi vào bếp lấy cho cô ta một ly nước, rồi ra ngoài đứng trước mặt cô ta vờ vẻ đưa ly nước nhưng trong thoáng chốc toàn bộ nước trong ly đều chảy từ đầu của cô ta xuống

-" Ô, xin lỗi tiểu thư, tôi lỡ tay rồi " cô ra vẻ có lỗi nhưng lại ngầm cho đối phương biết cô đang chế giễu họ

"Aaaa" Lincy hét lên đầy tức giận, mắt trợn tròn như muốn ăn thịt cô

-" Con đê tiện, mày dám đổ nước lên người tao sao? Mày muốn chết phải không!?? "

Cô bình tĩnh đặt ly nước xuống bàn rồi ngồi xuống ghế ra vẻ vô tội nói

-" Chả phải tôi nói là lỡ tay thôi sao? Mà nếu tôi cố ý thì...!Chính là như vậy đó " cô ghé sát lại cô ta cười nhếch rồi dựa lưng vào ghế

Vì không kiềm được mà Lincy đã tát thẳng vào mặt cô, quát tháo lên

-" Lỡ! Mày dám đụng đến tao là mày chết chắc rồi! Con đi3m tao phải dạy cho mày bài học! " cô ta định giơ tay lên tát vào mặt cô thì bên ngoài đã có tiếng nói vọng vào

-" Cô dám đụng đến em dâu tôi, coi như cô đụng đến Vương Tuyết tôi đây rồi "

Cả hai đều xoay đầu nhìn lại thì thấy Vương Tuyết cùng với Mộc Quế trên tay còn cầm các túi đồ hàng hiệu

Cô vui mừng đi ra chào đón, bỏ mặt Lincy đang khó xử đứng một góc

-" Chị về rồi "

-" Ừm, công việc chị hoàn thành nhanh hơn dự kiến "

-" Còn em, Mộc Quế, chẳng phải em còn tận một tháng mới kết thúc sao? "

-" Hì hì, với trí thông minh của nhà họ Vương đây thì em không cần chờ đến một tháng đâu " Mộc Quế cao ngạo nói

-" Đừng nói chuyện của hai người bọn ta nữa, vào chuyện chính đi " Vương Tuyết xách đồ vào nhà đặt lên bàn kế bên bước tới Lincy rồi cất giọng

-" Cô chính là Daniel Lincy sao? "

-" Đúng vậy.

Tôi là thiên kim tiểu thư của gia tộc Daniel " Lincy vênh váo coi mình là bề trên hất cằm nói

-" Hừ! Nhìn cô thật tầm thường " Vương Tuyết mặt không biến sắc trả lời

-" Gì chứ? Tôi mà tầm thường sao? Trên người tôi toàn là đồ hiệu đấy " cô ta biết không nên đụng đến người này nhưng sỉ nhục cô ta như thế thì chả nhịn được

-" Đồ hiệu thì sao chứ? Nhân cách cô kìa, quá tầm thường rồi " Vương Tuyết không ngần ngại đáp trả lại

Mộc Quế được cô cầm giúp những túi đồ lên lại nhảy vọt vào nói thêm

-" Mà chị nè, sau này chị phải mặc kín đáo vào một chút nữa để những mặt xấu xa của chị không cần phải hiện thân quá nhiều đâu, lời khuyên chân thành từ em đó "

-" Hai người...! " Lincy giận điếng người không thể thốt lên lời cầm túi sách của cô ta lên rồi bỏ đi

Cô ta vừa đi khỏi không khí trong nhà được trong hơn, Vương Tuyết ân cần đi lại đỡ cô về lại sofa

-" Em không chứ? "

-" Em không sao đâu, dù gì sau này cũng phải gặp " cô cười nhẹ

-" Hừm, em với chị Tuyết không đến đúng lúc thì chị đã bị ả ta làm cho ra gì rồi " Mộc Quế ấm ức nói thay

-" Cảm ơn hai người nhiều lắm "

Mộc Quế lại nhìn đống túi kia rồi chọn vài thứ đưa cho cô

-" Chị, lên thử bộ đồ này đi, đây là em với chị Tuyết cất công chuẩn bị đấy "

Cô nhìn vào món đồ hiệu kia mà e dè

-" Chị không dám nhận đâu "

-" Con bé này, chúng ta đều là một nhà không cần phải ngại, đi lên thử đi "

Cô cầm lấy đồ rồi đáp

-" Vâng "

Tầm khoảng 10 phút sau, cô đi xuống với bộ váy kín ngực màu hồng phấn kết hợp với vải ren và mái tóc xoã bồng bềnh trông vô cùng đáng yêu và tao nhã

-" Oaa, chị là mỹ nhân trong lòng em " Mộc Quế chạy tới quấn quít lấy cô.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!